NHỮNG TRẬN ĐÁNH CHÍ TỬ TRÊN CAO ĐIỂM 685 (LÒ VÔI THẾ KỶ) BA NGÀY TRƯỚC TẾT ẤT SỬU 1985
Ký sự của Phạm Ngọc Quyền
Ngày 26 tết năm Ất Sửu- 1985…
…Ngày
này cách đây 30 năm, năm 1984… đã là ngày 26 tết. Trong khi nhân dân cả nước
đang hối hả, cập rập lo cho những công việc cuối cùng để chuẩn bị đón năm mới
thì tại Thanh Thủy, Vị Xuyên, Hà Giang, những người lính biên cương lại hoàn
toàn ngược lại. Chúng tôi chẳng những không được lo đón tết mà lại phải căng
mình chống chọi, giao chiến với các cuộc xâm lấn của quân Trung Quốc.
Tình hình chiến sự
lúc này đã lên tới đỉnh điểm. Thời điểm này, tất cả từ sở chỉ huy xuống tới anh
em lính tráng đều rất lo lắng, nguy cơ địch thừa thắng tràn xuống rất cao!
Nhưng việc lo vẫn cứ lo, tuy rằng E 153-F 356 sau ba tháng đánh lấn dũi E1 và
E4 đến nay sức đã cạn kiệt, nhưng vẫn còn một số anh em bám trụ lại được một
bên sườn của E1. Ngay phía sau (khoảng cách trên dưới 30 m) là lực lượng D2-E
876 đang chốt chặn địch. Nối tiếp ngay sau D2-E876 đã có D1 phòng ngự. Và D3
trườn mình vận tải cho tuyến trên. Bên 400 vẫn còn lực lượng của D8 E149 chốt
chặn…
(Gọi là D,C chứ thực tế quân số một C
lúc này chỉ có hơn 30 anh em).
Như vậy, địch muốn tràn sang hang Làng Lò, thì chúng phải vượt qua được các chốt phòng thủ của chiến sĩ của E 153 còn sót lại, rồi qua các anh em D1...D2…D3 của E 876. Sau đó mới trườn theo vách đá, thang giây, xuống hang cụt, rồi bì bọp lội theo suối cụt mới leo lên đỉnh hang rồi mới xuống được hang Làng Lò. Tuy nhiên vì lúc này địch dồn sức quá mạnh mà ta thì đã quá mệt mỏi sau gần 100 ngày đêm bám đá, chiến đấu kiên cường. Do đó, sở chỉ huy nhận định và nâng mức độ nguy hiểm lên tột cùng cũng là điều dễ hiểu… Có một điểm rất mừng lúc này là: Thay cho chuyển quà tết lên 685 cho chúng tôi, thì hàng ngàn quả lựu đạn các loại, hàng ngàn quả đạn M79, hàng trăm quả đạn B40-B41 cùng nhiều vũ khí đạn dược được chuyển tới tay chúng tôi.
Quân số theo cách
đánh thì mỗi mũi tấn công chỉ dùng từ 20-30 đồng chí, còn nằm sát các tuyến nối
đuôi nhau phía sau, sẵn sàng chi viện kịp thời, do đó tâm lý anh em yên tâm
hơn, không lo bị cô lập. Mặt khác, trong số tất cả các anh em đang đánh địch
phản kích hay đang phòng ngự nếu bị thương, dù chỉ bị thương nhẹ cũng được lệnh
cho rút về hang Làng Lò và thay ngay người khác vào vị trí để đảm bảo tinh
thần, cũng như sức mạnh chiến đấu. Hiện lúc này chúng tôi có trong tay khá
nhiều lợi thế:
- Thứ nhất: Chúng
tôi đã nằm phòng ngự trên 685, đã hứng chịu quá nhiều pháo đạn hàng trăm ngày
đêm, nên độ lì rất cao.
- Thứ hai: Do ở đây
lâu nên chúng tôi nắm bắt được các đường tấn công của địch rất rõ.
Nhưng cũng có một bất lợi
vô cùng lớn là: Công sự hầm hào đến lúc này là hoàn toàn nát bét! Vậy chỉ
còn tùy quan sát để lợi dụng địa hình, hang, vách, mép đá để đánh địch…
Trời càng về gần sáng, pháo của ta càng
dội nhiều xuống các cao điểm E của 685 ( trừ E1 là pháo ta không bắn). Phía
trên các mỏm đá, ta đang ém quân, vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Xa xa, bên
cao điểm 400 có tiếng lựu đạn và tiếng hỏa lực cùng súng bộ binh nổ, nhưng chưa
nhiều. Lúc này tôi nhìn thấy loáng thoáng bóng người phía sau lúc ẩn lúc hiện
xuống dần phía chúng tôi, tôi quay khẩu AK và hô: “sao vàng”; lập tức có tiếng nói vọng lại “sao đỏ”, tôi nhận ra là đồng đội.
Tôi gọi, đồng chí đó
lao về phía tôi, thì ra là đồng chí truyền đạt, đồng chí nói được cử xuống xem
tổ dưới này ra sao. Khi ở trên các đồng chí chỉ huy thấy có tiếng súng giao
tranh mà bây giờ lại im, không thấy gì nữa? Tôi bảo đồng chí truyền đạt về báo
cáo là ba anh em tôi vẫn an toàn.
Mải nói chuyện không kịp quan sát, một trái
lựu đạn nổ ngay sát chân hai anh em tôi, vội vàng tôi dúi đồng chí truyền đạt
xuống. Tôi chồm lên phía trên một thân người, thì nhìn thấy hai thằng đang
trườn trong giao thông hào. Tôi rút chốt quả lựu đạn cầu, mồm lẩm rẩm đếm: 1 –
2 - 3 rồi mới tung vào chỗ chúng. Tiếng nổ đanh vang lên. Ngay lập tức bọn bên
E1 xối xả nhả đạn xuống chỗ tôi. Tôi lăn xuống mép một ụ đá và hô: “Kết! mục tiêu phía sau tiêu diệt đúng
chỗ lửa phun ra; Bản bảo vệ đồng chí truyền đạt”…
Ngay lập tức, quả đạn B41 của thằng Kết đã
khóa được đường đạn đang xiên chéo quanh tôi, tôi nhoài người xuống chỗ anh em,
tiếp tục lệnh cho Kết bắn tiếp một quả nữa về chỗ vừa bắn. Vừa dứt tiếng đạn
nổ, cả 4 anh em chồm dậy, lao lùi lại phiến đá dưới chân đường xuống điểm phòng
ngự.
Cùng lúc phía E2 địch phát hiện ra chúng tôi,
chúng dội ngay hỏa lực xuống hướng của anh em tôi. Lúc này tôi bảo Bản và Kết
nằm ép mình vào khe đá quan sát địch. Còn tôi kéo gáy áo đồng chí truyền đạt
theo tôi bò dần lên phía trên chỗ điểm xuât phát, để đưa đồng chí về Sở chỉ
huy.
Đang lồm cồm bò thì lại thấy hai bóng người
từ trên xuống, khi hỏi mật khẩu khớp thì chúng tôi tiến sát vào nhau, hai đồng
chí nói :“Anh Cảnh bảo bọn em xuống tăng
cường cho bọn anh!”.Tôi nghĩ thế là tốt nhưng còn đồng chí truyền đạt thì
cần phải đưa đồng chí ấy trở lại trước khi trời sáng. Tôi cử một đồng chí dẫn
đồng chí truyền đạt lên và dặn không cần quay lại nữa, ở đây tôi có ba và thêm
một đồng chí là ổn rồi.
Trời đã bắt đầu tang tảng. Pháo vẫn dội nhiều
và cả pháo địch cũng dội xuống phía bên ta. Chỗ chúng tôi địch vẫn bắn tới tấp.
Trong ánh sáng lờ mờ tôi phát hiện hai rồi ba, bốn toán địch lom khom rút từ E2
ngược về E1. Tôi ra hiệu cho thằng Bản tụt lùi xuống phía dưới và tự nổ súng
tiêu diệt địch. Thằng Kết bò thẳng ngang sang cứ nhìn thấy là nổ súng. Thằng
Danh (vừa được bổ sung) trong tay cầm khẩu M79.Tôi bảo Danh:“Trườn lên phía con đường em vừa xuống
khoảng ba mét rồi hướng sang trái chặn địch đánh vòng xuống chỗ bọn anh”,
còn mình xách súng lao vào vị trí lúc trước nằm phục nhằm khóa đuôi bọn
chúng. Sau khi triển khai xong
dưới làn đạn pháo, chúng tưởng được an toàn, cứ lũ lượt kéo nhau rút sang E1,
mà không nghĩ chúng tôi đang phục chúng. Thời cơ ngon ăn quá, tôi nhô người
tung liền hai qua lựu đạn cầu vào đúng đội hình của chúng. Tay siết cò khẩu
M79, miệng hô to: “Anh em bắn đi!”
Đồng loạt là tiếng B, tiếng M79, tiếng lựu thi nhau nổ, bọn chúng bị bất ngờ
rống lên kêu ô ố...
Tôi
nhổm hẳn người lên dùng AK, lia cả loạt đạn lên bọn đang hỗn loạn chạy, nhưng
vẫn không quên hô ba anh em chúng nó: “Cẩn
thận hỏa lực địch!” Khoảng gần 20 phút sau khi quân địch đã tán loạn và bị
tiêu diệt, cả bốn anh em tôi lại tụm lại được với nhau, an toàn cả bốn, mặc cho
pháo - hỏa lực địch điên cuồng dội xuống…
Lúc này trời đã sáng (khoảng gần 6 h gì đó).
Pháo của ta đã chuyển làn vào phía trong khu 300, phía trên nơi anh em đang ém
quân cũng đồng loạt vang lên tiếng hô “Xung
phong”, cùng với tiếng hỏa lực, tiếng lựu đạn, tiếng súng bộ binh vang dội
khắp cả quả đồi... Nhận được tín hiệu và theo như hợp đồng từ trước, tôi cùng 3
anh em mở một mũi tấn công vào E2 từ cánh trái theo hướng tấn công (hướng tây
nam của E2)…
Vâng! Viết tới đoạn này, lòng tôi rộn rã và
đó là lúc hăng say nhất của cả đời lính của tôi! Thật sự không diễn tả nổi,
trong tiếng nổ ầm ầm của pháo đạn, lại vang dậy cả cao điểm tiếng hô xung
phong, tiếng súng bộ binh, tiếng lựu đạn, tiếng nổ chát chúa của hỏa lực… Rồi
những bóng người mảnh dẻ nhỏ bé thoăn thoắt lúc ẩn lúc hiện trong màn sương mờ
ảo của núi rừng cùng chìm vào những cột khói mịt mù… mặc cho trên đầu là hàng
đàn ong rú, lượn, bay…
Lúc này, khoảng 6 h 30 sáng ngày 27 Tết 1985;
trên tất cả các hướng, bộ đội ta thi nhau nhả đạn, pháo, hỏa lực, sang các mục
tiêu đã định. Địch lúc này đang hốt hoảng tìm cách tháo chạy, nên chúng kháng
cự lại khá yếu ớt... Mũi đánh chặn địch rút do tôi chỉ huy cũng không thấy
chúng rút về E1 nữa. Tôi cùng ba anh em tản ra, bám vào đường hào do bọn
chúng đào để làm đường rút, tấn công ngược lên E2.
Được khoảng gần nửa tiếng, chúng tôi đã lên
sát tới mỏm đá dựng đứng, đầu quay về hướng bắc, tạo thành một hình vòm cung so
với mặt đất, cửa hướng về phía bắc có lợi cho chúng. Tôi phán đoán chắc chắn
bọn chúng sẽ nấp phía bên đó, liền bố trí thằng Bản nằm tại đây, chọn ví trí kê
súng, khi địch từ đây bò ra là nổ súng. Thằng Danh và thằng Kết vòng trái luồn
xuống dưới đánh thốc lên, còn mình tôi bò qua lên phía trên để quan sát và chặn
đường từ E3 lao sang.
Lúc này địch vẫn chưa gọi pháo chùm lên trận
địa, mà chỉ có hỏa lực yếu ớt lác đác ở bên 772 - E4 bắn sang. Bên E5 có vẻ có
nhiều tiếng nổ hơn, có lẽ bên đó chúng đang kháng cự lại …
Ầm! Rồi liên hồi tiếng 14 ly 5 của địch từ
phía E4-Đ2-772 bắn tới tấp xuống chỗ thằng Kết và thằng Danh. Tôi vội xoay
người quay lại, gọi: “Bản, bắn yểm trợ
cho thằng Kết!”, rồi tôi cũng quay đầu súng bắn về hướng đó. Thằng Bản
bắn được quả thứ hai thì cũng bị chúng phản lại. Tôi bỏ vị trí phía trên lao
xuống chỗ thằng Bản, thì nhìn thấy cánh tay trái nó toác tung; tôi lao vào đè
lên người nó, mồm xé áo, ga rô tạm cho nó, và xốc nó cố lết, kéo ép sát dựa
lưng vào khe đá. Đồng thời tôi cầm khẩu B40 của nó chĩa về phía E1 nơi có ụ 14
ly 5 nhả đạn, cột khói mù mịt ...
Thừa cơ, tôi đẩy khẩu B40 trả lại cho thằng
Bản và bảo: “Em cứ nằm đây”, rồi
xách khẩu M79 lao xuống chỗ Kết và Danh. Nhìn thấy Kết đang loay hoay băng
bó cho Danh, tôi chồm tới ba anh em nằm đè lên nhau bên một vách đá thấp. Danh
bị thương nhiều chỗ, trong đó có vết thương bên hốc vai sát cổ là nặng, máu
chảy đầm đìa, thấm ướt hết quần áo. Có lẽ đạn vào cuống họng vì máu phun ra sùi
bóng bóng, tôi giành lấy cuốn băng Kết đang loay hoay và quấn vào cổ nó...nhưng
không kịp nữa rồi...nó khẽ rướn cổ lên và tắt thở luôn ...không nói câu nào!
Tôi bảo Kết lùi lại sau để anh bắn yểm trợ
cho tôi, đồng thời kéo xác Danh vào mép bờ đá... Chưa kịp triển khai thì ngay
trên đầu, địch trên E2 nhìn thấy, chúng bắn tới tấp xuống chỗ chúng tôi. Hai
anh em chúi đầu vào khe đá tránh đạn mà không ngóc nổi đầu lên. Được một lúc
thì thấy đạn ngừng, tôi nhanh chóng ngóc đầu quan sát, thì thấy một nhóm anh em
trong đó có đồng chí Cảnh đang nã đạn vào phía chúng. Chớp nhoáng thời cơ, tôi
bảo với Kết nhảy nhanh sang phải dưới chân mô đá mà bên trên có nhóm của anh
Cảnh đang chốt giữ. Nhưng vị trí này lại đang bị địch bên 772 soi gương,
tôi đẩy Kết lăn tiếp và chồm vào một khe đá bên trong, rồi leo lên
trên, tụ gặp nhóm của anh Cảnh…
Qua trao đổi với anh, thì tôi được biết anh
em ta đánh khá suôn sẻ, số thương binh và tử sĩ không nhiều lắm, kể cả bên E5.
Tới thời điểm này là 7 h 40 phút, chúng ta gần tiến sát vào khu trung tâm
của E2 và E5. Còn nhóm tôi bị thương mất Bản, thì anh Cảnh bảo: “Nó trườn lên trên và anh đã cho chuyển về
sau rồi, nói chung là không nặng lắm, còn Danh thì hy sinh vẫn nằm dưới kia,
anh bảo cứ để nó nằm đấy, tý nữa có vận tải cáng ra.”
Ngày 27 tết
Sau khi hội ý nhanh với anh Cảnh, tôi bảo
đánh vào đầu não của E2 chỉ có đánh trực diện từ vị trí này sang là hay nhất,
anh đồng ý. Tôi và anh cùng một đồng chí ở nhóm anh cùng lao sang, còn số anh
em ở lại dùng hỏa lực bắn mạnh vào khu trung tâm yểm trợ cho 3 anh em tôi lao
sang.
Ngay lập tức kế hoạch được triển khai, năm
anh em còn lai thi nhau dội B vào khu đầu não E2, tôi với anh Cảnh cùng một
đồng chí nữa băng qua khe bãi trống, lao sang bám vào vách núi đá khu trung
tâm. Tại đây tôi trèo, leo, len lỏi quan sát thì nhìn thấy phía trước cửa hang
chúng vẫn còn phủ một chiếc bạt, địa hình khá thuận lợi cho chúng không bị hỏa
lực bắn thẳng của ta. Tôi bò gần anh Cảnh và hội ý nhanh… Anh cũng đồng ý cho tôi
làm theo ý của mình đề xuất. Tôi chuyển khẩu M 79 cho anh cầm, còn tôi xách
khẩu AK, một tay cầm hai bánh TNT đã được gộp lại cùng kíp giật nổ tức thì, tôi
men sát tới vị trí gần cửa hang, rồi giật kíp nổ ném vào chỗ che bạt…Tiếng nổ
ục...cùng cột lửa phun lên, khói bốc lên vàng chóe ...
Tôi xách khẩu AK nhảy bổ vào giữa đám khói…
Huỵch... Ôi... Đau quá!… Nhưng tôi vẫn kịp trấn tĩnh lại, lăn một vòng rồi nhổm
dậy trong tư thế quỳ, tay chĩa nòng súng dọi quanh hang động.
Đây là tình huống nhớ đời nhất của tôi, khi
chưa một lần biết nơi đây là gì, mà phán đoán cũng chỉ là một hốc đá. Nhưng đã
nhầm và quá chủ quan... Rất may, PHÚC của tôi nó quá lớn, giá còn một thằng
sống thôi thì chắc tôi đã trở thành người thiên cổ được 30 năm rồi!
Một lượt không thấy động tĩnh gì, tôi nhảy
nhanh vào vách động, chạy nhảy, tìm tòi vẫn không thấy ai, ngoài bảy cái xác
cháy đen thui nằm vương vãi khắp nền hang động…Chợt tôi nghe tiếng anh Cảnh
gọi: “Ngọc ơi!... Ngọc ơi!”. Tôi gọi
vọng lại: “Em đây... Em không sao…
Nhưng không có đường lên!”
Vâng, thật sự tôi cũng không ngờ đây lại là
cái hang động! Nó sâu khoảng 3 – 4 m theo phương thẳng đứng, rộng cỡ khoảng gần
10 mét vuông, xung quanh là nham thạch, nhũ đá tự nhiên mọc lởm chởm như những
rặng san hô. Chúng dùng thang dây để lên xuống, nhưng tôi thả thủ pháo vào đã
làm cháy, đứt mất thang dây.
Tôi gọi:“Anh
Cảnh ơi!”, không thấy anh trả lời... Rồi tôi nghe thấy tiếng đạn pháo nổ ở
trên ầm ầm, tiếng lẹt đẹt súng bộ binh...mỗi lúc một to hơn và dày hơn…Tôi bám
vào vách động tìm đường leo lên để thoát ra ngoài xem sao…Ầm! Một quả đạn pháo
rơi ngay mép của hang động, làm tôi giật mình và choáng váng do sức ép, tuột
tay ngã lăn xuống đáy của hang động...
Lúc này tôi đã đoán được ra tình hình ở bên
ngoài đang xấu, địch có lẽ như thường lệ, mất chốt là chúng lại gọi pháo dập
lên trận địa và sau đó chúng lại tấn công quay trở lại… Tôi lại leo lên vách
động, ép sát mình vào một khe san hô, nhằm tránh bọn địch bắn xuống, thậm trí
còn nhảy xuống như tôi đã nhảy…. Còn lúc này bên ngoài, đạn pháo nổ inh tai
nhức óc, đất đá rơi lả tả vào hang, cả hang động rung chuyển đung đưa ….
...Khoảng gần 2 giờ đồng hồ, trèo leo trên
vách đá của hang động, tinh thần căng thẳng, tay lúc nào cũng nhăm nhe cò súng
sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào, chân tê cứng cảm tưởng sưng phồng như chân
trâu vì tụ máu. Đã có lúc suy nghĩ tiêu cực nhưng một mực dứt khoát không bao
giờ chấp nhận bị bắt làm tù binh. Ý nghĩ đó lại tan ngay trong đầu tôi và thay
vào đó với những câu hỏi chưa có lời giải là: “Liệu ta có lấy lại được không? Liệu có đẩy lùi bọn chúng không? Liệu
anh em có lùi kịp về vị trí phòng thủ không?”
Rồi tiếng pháo nổ xa dần, đất đá đã không còn
rung chuyển, rơi vãi xuống hang động nữa... Tôi cảm nhận hay là quân ta tấn
công lên? Mà cũng có khi địch đã lấn át lại được chúng ta? Không! Nếu lấn át
quân ta thì chúng phải tràn qua cửa hang. Và chúng sẽ không quên thả xuống đây
vài quả thủ pháo hay lựu đạn. Vậy chỉ có pháo ta đã chuyển làn, còn anh em đang
tràn sang?
Tôi khoác súng vào vai, dùng tay bám
đá, cố leo lên trên để vượt ra ngoài… Vừa úp mặt lên được mặt của hang,
nửa người phía dưới còn đang treo lủng lẳng thì nghe tiếng nói: “Thằng Ngọc đây rồi!” Anh Cảnh đang lom
khom lao về hướng tôi, đằng sau anh là 7- 8 anh em đang theo sát. Anh nhảy bổ
tới và túm gáy áo tôi kéo tôi lên, hai anh em nhìn nhau ứa nước mắt. Nói với
nhau được vài ba câu, anh quay lại sau, tay ra hiệu cho anh em phía sau tiến về
hướng chân 300. Còn tôi và anh, hai anh em nhảy thốc sang đoạn hào nát của
địch cùng tiến về hướng A5…
Tại đây, chúng tôi mở rộng tầm quan sát sang
hướng đông là cao điểm 300. Phía bắc, xa xa và thấp dần về phía dưới là
A5. Nơi đây là sườn đông của 772 là đồi đất, nên chúng đào nhằng nhịt các giao
thông hào. Tôi bảo anh Cảnh: “Ta không
xuống tiếp nữa, mà anh bố trí một tổ tại đây để phòng ngự, chờ chúng ở dưới
ngoi lên là ta tiêu diệt!”. Anh đồng ý và điều sáu anh em đang bò mé bên
phải hướng sang chân 300 quay trở lại.
Trong lúc chúng tôi đang triển khai vị trí
phòng ngự, thì trên đỉnh đồi ngay trên đầu phía tay trái theo hướng tấn công
(hướng tây E2), địch bắn 14 ly 5 và hỏa lực chéo xuống hướng đông nơi E3 và E5.
Tại đó, mũi tấn công do anh Tuân, tiểu đoàn trưởng chỉ huy cũng đang làm chủ
trận địa.
Ngay lập tức đồng chí thông tin đi sau anh
Cảnh gọi: “Thủ trưởng nghe máy!”
Buông ống nghe, anh gọi tôi lại và bảo: “Anh
Hiệp tiểu đoàn phó đang ở phía sau, anh ở lại bố trí cho anh em phòng ngự khu
trung tâm E2, còn giao cho tổ của chúng ta vừa cắt cử phòng ngự tuyến đầu chặn
địch từ A5 sang. Bọn địch vừa cử một tổ trèo ngược lên quả núi hướng tây, nó là
sườn tây của E4 nối liền với Đ2 của 772, chúng đang áp chế bên E5 chỗ của Tuân
tiểu đoàn trưởng đang gặp bất lợi, ta phải lên diệt được bọn này!”
Nhưng nơi chỗ anh em tôi đang nằm là chân của
mục tiêu cần phải đánh, ngước mắt nhìn lên thì nó cao vời vợi, dốc vách đá dựng
đứng, có leo được tới nơi thì chúng lấy chân đạp nhẹ là ta rơi xuống ...
Chúng tôi đang loay hoay tìm cách tiếp cận
mục tiêu thì cả bầu trời như có một đàn ong khổng lồ đang bay đến, tiếng
o..o..o...rồi tiếng rít nghe rùng rợn...rồi tiếng xoẹt...xoẹt...rồi ầm ầm...ầm
ầm...cả mặt đất rung chuyển điên đảo, choáng váng…”Địch tấn công!”... “Báo cáo!..”
Tiếng thất thanh của tổ phục phía trước vọng
lại, lúc này khoảng 13h30 ngày 27 tết 1985… Nhanh như cắt, tôi bỏ anh Cảnh,
nhảy bổ về phía trước chỗ anh em tổ phục, sáu anh em tại đây đang nằm úp mặt
xuống đất, rải rác một đoạn hào. Tôi bò vào đoạn cuối của đoạn hào, nơi tiếp
giáp, tựa lưng vào ngọn núi đá cao bên tay trái cạnh chúng tôi, từ từ tôi thò
đầu lên quan sát …
Trời ơi! Chúng lên đen kịt, đông quá!Tôi gọi
anh Cảnh ở phía sau, tiếng anh vọng lại: “Tao
cũng thấy bên chân 400 chúng lên đông quá!”. Tôi quay người tựa lưng vào
mép hào bên phía núi đá, nhìn lại phía sau chỗ anh Hiệp và bên E5 chỗ anh Tuân
- một cảnh tượng khủng khiếp, khối mù mịt kín đen, những cột lửa cao ngất
ngưởng ngang lưng trời, các vật thể có ở mặt đất cùng đất đá bay tứ tung…
Tôi
gọi to: “Anh Cảnh! Gọi pháo trút xuống
A5, 300 và sườn bắc 400!”. Anh gật đầu và cầm ống nghe của đồng chí thông
tin đang nằm sát với anh, tôi nhìn thấy anh bỏ ống nghe thì hỏi lại: "Có gọi được không anh?” Anh gật
đầu với dáng vẻ buồn bã, tôi thấy khác ý liền nhảy ngược lại chỗ anh, anh nói
khẽ: “Hiệp hy sinh rồi…. Tuân bị thương
nặng…”
Một
chút do dự trong đầu tôi: “Xấu quá rồi
ư….” Không! Tôi lao lại vị trí giao thông hào, nhìn xuống phía dưới những
toán địch bò đầu đã lên gần chỗ chúng tôi. Tôi hô to: “Anh em vào vị trí chiến đấu!” Vừa dứt lời thì bên phía địch, những
tiếng nổ ầm ầm liên hồi, bụi đất đang bốc lên. Tôi nhìn rõ bằng mắt thường
những thân xác lính Trung Quốc bị pháo hất tung lên cao cùng đất đá...
Đang
mải quan sát thì đằng sau tiếng anh Cảnh hô to “Trúng rồi !” Chưa kịp quay lại anh, thì tôi nhìn bên
tay phải, phía 300 và sườn bắc 400, khói lửa cũng mịt mù...Sướng quá, chín
anh em tôi nhảy vào ôm chầm lấy nhau trong niềm vui đến nghẹn ngào!Ầm! tiếng nổ
lớn của hỏa lực B táng đúng vào mép hào, nơi tôi đứng lúc nãy, cả chín anh em
nằm thụp chồng đống lên nhau.Tôi xách khẩu M 79 lao ngay vào chỗ quả đạn vừa
nổ, miệng tôi hét lớn: “Địch tràn lên
rồi!” đồng thời tay tôi siết cò nhả đạn về phía chúng.
Anh
Cảnh cũng nhao ra bắn tới tấp về phía địch, anh hô:“B40! B41! Bắn!” Đường đạn vừa ra khỏi nòng thì “oành”, ngay sau lưng chúng tôi, tôi
quay ngoắt lại thì nhìn thấy máu me be bét, óc trắng như đậu phụ, bắn đầy vào
vách đá, chẳng nhìn thấy thằng Quyết thông tin đâu nữa...Nó đã dính trọn cả quả
B mất rồi! Máu sôi lên đầu, tôi bảo anh Cảnh chỉ huy anh em đoạn trên này và
rải ra mỗi người một đoạn hào, còn tôi bỏ lại khẩu M79, xách khẩu AK và mấy quả
lựu đạn nhảy xuống đoạn hào phía dưới, gần sát với những toán địch đang bò lên
đầu...
Chúng
đến gần chúng tôi hơn, những loạt đạn súng bộ binh cùng tiếng lựu đạn của hai
bên thi nhau nổ, thỉnh thoảng lại kèm theo tiếng nổ của hỏa lực B-M79. Chúng
mải bắn trả quân ta phía trên, nên không để ý đến tôi. Tôi bò sát xuống gần bọn
chúng hơn, tôi chồm cả người lên tung liên tiếp lựu đan vào tốp bò đầu, đồng
thời giương súng điểm xạ từng loạt ngắn, lại vận động lăn sang trái, lăn sang
phải...Được độ 10 phút thì thấy chúng tháo chạy. Phía trên, ( cách sau tôi
chừng khoảng 15m ) anh em của tôi lao xuống, tôi quát to: “Dừng lại! Không được đuổi theo!”, tiếng anh Cảnh ở trên vọng
xuống: “Rút thôi!”...
Tôi
lom khom chạy ngược lên chỗ anh em, tôi nhìn thấy ba anh em bị thương đang ngồi
tựa lưng vào thành hào, máu chảy ướt hết ngực áo. Tám anh em còn lại nhìn nhau
không nói được câu nào. Lúc này theo chiếc đồng hồ Poljot trên tay đại đội
trưởng Cảnh đã chỉ 16 h 05'. Đói quá và quá mệt mỏi, anh Cảnh quyết định cho
chúng tôi dìu nhau rút về vị trí phòng ngự lúc đầu …
Vậy
là sau một ngày đêm chiến đấu, E 876 phối hợp cùng lực lượng pháo binh đã lấy
lại được E2 - E5, và đẩy lùi hai đợt phản kích của địch. Tiêu diệt và làm bị
thương hàng trăm tên địch trên E2 - E5 và trước cửa tiền duyên phía bắc–đông
bắc của E2 - E5 – 300 - 400...
Bên
E1: Số anh em còn lại của D4-D5-D6 E153, được sự chi viện của pháo binh, cũng
đã đẩy lùi địch ra khỏi E1 và đang giằng co quyết liệt trên E4. Bên 400, các
anh em của D 8 - E 149 vẫn phòng thủ kiên cường, giữ vững trận địa phòng
ngự. Tuy nhiên, sau một ngày chiến đấu, đặc biệt là vào buổi chiều khi địch
dùng pháo hủy diệt lại trận địa, do không kịp lui về phòng thủ, nên C5-C6 -
E876 đã bị tổn thất khá nặng, gần 30 cán bộ chiến sĩ bị thương và anh dũng hi
sinh trên mặt trận. Trong đó có đ/c tiểu đoàn phó tiểu đoàn 2 Trần Đức Hiệp,
đồng chí tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Hồ Xuân Tuân bị thương nặng…
Khi
chúng tôi dìu số anh em bị thương về tới vị trí phòng ngự thì trời cũng vừa xẩm
tối. Phía sau anh em vận tải của D3 – E 876 cũng ùa lên tới nơi. Họ mang theo
đạn dược, cơm nắm, lương khô, nước uống cùng bông băng chuyển giao cho chúng
tôi, không quên những lời hỏi thăm, tìm đồng đội quen thân, cùng những lời động
viên “cố gắng nhé”…Thật sự một cảm
xúc dâng trào! Rồi ai vào việc người ấy, như một cỗ máy giây chuyền, chuyển
mình vận hành trong đêm tối…Tranh thủ chúng tôi bẻ miếng cơm nắm nhai ngấu
nghiến, chuyền tay nhau những can nước suối uống ừng ực.
Một
đồng chí truyền đạt chạy tới trước mặt tôi: “Anh lên Sở chỉ huy họp!” Tôi rời anh em, đi theo đồng chí truyền
đạt, len lỏi qua mấy ụ đá tới một hốc đá phía sâu, nhìn thấy sáu bảy đồng chí
đã ngồi vây quanh cái siêu nước đen sì cùng trước mặt là vài cái bát sắt. Trong
số ấy tôi nhận ra đầu tiên là tham mưu trưởng trung đoàn Bùi Minh Đệ, ngồi cạnh
anh là trung đoàn trưởng Cao Bá Hùng cùng các đồng chí đại đội trưởng
…Tôi tiến vào tới nơi rồi đứng nghiêm hô: “Báo
cáo tôi có mặt!”
Một
giọng nói ôn tồn, thận quen cất lên “Ngồi
đi Ngọc...khẩn trương lên các đồng chí!” của đồng chí tham mưu trưởng Bùi
Minh Đệ, người mà tôi đã tự hào và luôn thầm noi gương học hỏi anh các kinh
nghiệm trận mạc. Tôi và anh gắn bó với nhau trong suốt thời gian từ giữa tháng
6/1984 tới ngày hai anh em chết hụt trên Đ1 của 772 ngày12/7/1984.
Sau
hơn 20 phút giao ban, rút kinh nghiệm chiến đấu của ngày hôm nay, đề ra phương
hướng, cách đánh cho các ngày tiếp theo. Đồng chí trung đoàn trưởng Cao Bá Hùng
đứng lên giao nhiệm vụ: “Kể từ giờ phút
này, tôi, thay mặt chỉ huy, chính thức bổ nhiệm đồng chí Thái Khắc Ba đại đội
trưởng C5 đảm nhiệm vị trí chỉ huy mũi E5, thay đ/c tiểu đoàn trưởng Hồ Xuân
Tuân. Đồng chí Cảnh đại đội trưởng C6 đảm nhiệm vị trí chỉ huy mũi E2,
thay cho đồng chí Trần Đức Hiệp. Các đồng chí về tự điều chuyển các vị trí các
tổ trong đơn vị mình!”
Sau
khi về vị trí, đồng chí Cảnh cùng tôi và đồng chí Lộc trung đội trưởng B2
trao đổi nhanh phương án tác chiến. Theo đó, tôi đảm nhiệm dẫn 12 anh em, được
tăng cường một đồng chí thông tin, trở lại vị trí lúc chiều, dưới chân của E4
chặn đánh địch từ hướng A5 lên. Đồng chí Lộc dẫn 9 anh em cũng được tăng cường
một đồng chí thông tin, đảm nhiệm vị trí cánh phải của E2, chặn đánh địch từ
đông bắc 300 sang. Còn tôi cùng 6 đồng chí về cửa hang động xây dựng vị
trí chỉ huy chung.
9
h tối ngày 27 Tết, chúng tôi lại gùi lên vai các ba lô đạn, lựu đạn…lầm lũi đi
trong màn đêm đen ngòm về vị trí đã được xác định. Rồi nhanh chóng triển khai
đào hào,công sự, bố trí từng vị trí chiến đấu phòng ngự…Trời càng về khuya càng
rét buốt, vậy mà nó chẳng thấm vào tới da thịt anh em tôi. Có đồng chí còn cởi
trần, mồ hôi lấm tấm trên từng khuôn mặt, từng đôi tay thoăn thoắt bổ những
nhát cuốc xuống nền đất đá kêu chan chát. Chúng tôi làm viêc cật lực, với một
tinh thần khẩn trương. Tất cả anh em đều đã từng trải qua trận mạc, đều đã có
kinh nghiệm và họ nhận thấy đây là cơ hội vàng để ta củng cố công sự hầm hào,
càng vững chắc bao nhiêu thì càng có lợi cho bản thận mình bấy nhiêu khi có
địch đánh trả.
2 h 30 sáng ngày 28 Tết
Tôi
đã được trang bị một chiếc đồng hồ Poljot.Công việc xây dựng công sự đã hòm
hòm, mặt khác anh em cũng cần được nghỉ lấy sức. Tôi bảo Kết xách AK xuống vị trí
hào phía dưới, cách trên khoảng 5m canh gác cho anh em nghỉ. Thằng Vân cũng
mang theo AK lên mỏm đá bên trái ép mình tại đây canh gác. Tôi cho anh em còn
lại ngồi tại vị trí dưới hào, tựa lưng vào vách hào ngủ tạm. Còn mình đi lại
trong hào xếp những viên đá vương vãi lên mặt bờ hào, rồi đặt lựu đạn, đạn B,
đạn M vào các ụ súng, kiểm tra các băng đạn trong súng của anh em…thi thoảng
đánh mắt về hướng địch quan sát. Màn đêm vẫn đen ngòm, xa xa đâu đó, thi thoảng
vẫn vọng lại những tiếng pháo nổ, chốc chốc lại có ánh chớp lòe sáng nhanh,
cùng những quả pháo sáng của địch vội vã chui xuống bóng tối đen đặc…
4
h sáng, vẫn không thấy động tĩnh, tôi bảo thằng Vân: “...Ép mình vào lèn đá ngủ đi !”.Sau đó tôi mò xuống chỗ thằng Kết,
tôi nói với nó: “Em tranh thủ chợp mắt
một tí đi, để anh ở đây gác thay cho!” Nó dùng dằng không chịu lên, tôi
thấy nghèn nghẹn trong cổ vì xúc động.Tình cảm anh em ở đây có lẽ…không ở đâu
có được. Tôi buộc phải sẵng giọng với nó thì nó mới chịu nghe. Nó đi rồi,
còn lại một mình, mắt tôi hướng về phía địch mà trong đầu thì nghĩ miên man.
Tôi giật nảy mình khi trong đầu nhớ về quê nhà, hình ảnh bố, mẹ, anh chị em tôi
xum vầy trong những ngày tết của nhà nghèo…Ngay lập tức tôi lắc mạnh đầu mình
cho tỉnh lại và chuyển suy nghĩ sang việc khác...
Rồi
tôi lo vị trí này dù có lợi thế tựa lưng vào vách một núi đá cao, đỡ được một
hướng đạn địch từ Đ2 – Đ3 của 772, đỡ được đạn pháo của địch rót từ 1509
xuống...Song với hỏa lực mạnh từ A5 đánh chính diện lên, ta khó đỡ được! Rồi
đường rút về vị trí phòng ngự phía sau là hơi xa, hoàn toàn là đá tai mèo vụn
nát, có nhiều chỗ biến thành vôi bột, không có lấy một đường hào nào! Vậy có lẽ
chỉ còn đường duy nhất như đã bàn với anh Cảnh lúc tối: cùng nhau cố thủ về
hang động, cùng tổ của anh Cảnh. Nhưng nếu mất vị trí này, thì từ đây địch cứ
nã hỏa lực vào cửa hang động thì cũng không ổn! Bao nhiêu câu hỏi cứ miên man
trong đầu tôi…
Bỗng
một bàn tay vỗ nhẹ sau vai tôi cùng lời nói: “Anh không ngủ à? “, làm tôi giật nảy mình quay ngoắt lại.Thì ra là
thằng Hùng! Nó tỉnh dậy và nhìn thấy tôi, muốn xuống bảo tôi tranh thủ ngả lưng
để nó gác thay, nhưng lúc này tôi nhìn đồng hồ đã là 4 h55 phút rồi, tôi bảo:“Sắp sáng rồi, em lên báo anh em dậy đi.”…Vừa
dứt lời, thì từ xa vọng lại tiếng pháo nổ, tiếng hỏa lực, tiếng súng bộ
binh…Tôi nhìn thấy thằng Mạnh thông tin chạy vội vàng xuống chỗ tôi và thằng
Hùng đang đứng. Hùng chạy ngược lên đón thằng Mạnh, Nó vội gạt thằng
Hùng sang một bên, hấp tấp nói: “Anh nghe
máy!”
Từ
đầu dây bên kia tiếng anh Cảnh hỏi: “Dưới
đấy có thấy gì không?”Tôi đáp: “Không
anh ạ!”. Anh nói: “Trên báo về địch
từ bên hướng đông bắc của 400 đang đánh lên!”. Tôi nói: "Em cũng vừa nghe thấy súng nổ ở hướng đó,
nhưng chưa xác định được!” Anh trao đổi nhanh và dặn dò anh em cảnh giác,
chú ý phát hiện địch từ xa, báo cáo…
... Lúc này kim đồng hồ trên tay tôi chỉ 9h40 phút. Bầu
trời Vị Xuyên cũng đã tan sương, ánh nắng vàng đã trải rộng khắp vùng biên
thùy, xua đi cái rét buốt tái tê của đêm đông, sưởi ấm thêm cho những người
lính quần cộc, áo bông? Đúng hơn là hâm nóng hơn lòng quyết tâm chiến đấu tiêu
diệt kẻ thù xâm lược của những người lính trẻ. Bởi vì lúc này, bầu trời trong
xanh cũng đã tạo điều kiện để cho pháo binh của hai bên nhìn rõ hơn mục tiêu,
từ đó thi nhau dội mưa đạn pháo xuống trận địa …
Trong lúc đang giao tranh quyết liệt, tôi
nghe thấy tiếng đại đội trưởng Cảnh nói như gào thét trong điện đàm...Anh buông
máy lao về phía tôi, anh nói: “Tình hình
bên mũi của thằng Lộc cam go quá rồi, tớ phải sang bên đó! Ở đây, cậu chỉ huy
anh em! Nếu cần thiết, cho anh em rút hết lên hang động cố thủ?”
Tôi nói với anh: “Anh yên tâm sang bên đó, còn ở đây để em lo”. Sau
đó anh vòng quay lại cùng cùng đồng chi truyền đạt và đồng chí thông tin của
anh luồn sang hướng của anh Lộc…
Lúc này tại mũi của chúng tôi cũng đang
căng như dây đàn? Mặc dù pháo địch đã chuyển làn vượt qua đầu chúng tôi, dội
như mưa vào khu trung tâm của E2 –E5, nhường chỗ lại trước mắt chúng tôi là
hàng trăm tên lính chia thành nhiều mũi, nhiều tốp đang tìm cách tiếp cận lên
chân núi đá. Chúng thi nhau phóng hỏa lực vào vách đá, nơi chúng tôi đang cố
thủ. Nhưng nhờ vào địa thế, chúng tôi ở chiến hào sâu hơn tầm bắn của hỏa lực,
do vậy chúng tôi vẫn an toàn, song lại khó ngoi lên phản kích lại được chúng…
Trước tình hình xấu quá, tôi yêu cầu
thằng Mạnh thông tin nối máy cho tôi gặp vượt tuyến. Mất tới gần 5 phút máy mới
có tín hiệu. Từ đầu máy bên kia vang lên giọng nói miền trung: “Tôi,tham mưu trưởng Cây đây, Đồng chí là ai?
Đang ở đâu“?
-“Dạ
! Em là thượng sĩ Ngọc, trung đội trưởng đại đội 6, tiểu đoàn 2, trung đoàn
876. Em đang chỉ huy mũi đánh chặn địch từ A5 lên chân núi đá E4, hiện địch lên
đông quá, xin thủ trưởng chi viện pháo cho chúng em gấp“!
-“Được!
cậu cho anh em vào vị trí an toàn tránh pháo.”
-“Báo
cáo! Rõ!” Tôi buông ống nghe và hô to: “Anh em! tôi gọi được pháo rồi, anh em chọn vị trí tránh mảnh pháo, sẵn
sàng tiêu diệt địch khi chúng nhảy vào công sự của ta!”
Trong lúc chờ pháo của ta, tôi vận động
trong hào động viên anh em cố gắng và chú ý chỉ đánh địch khi chúng liều lĩnh
nhảy vào chiến hào của ta…Phía sau lưng chúng tôi, khu trung tâm, hướng của anh
Lộc, bên E5 tiếng pháo đạn gầm rú, mặt đất rung chuyển với cả một vùng trời
khói,lửa mịt mù...Thoáng trong đầu tôi nghĩ: “Có lẽ đây là dấu chấm hết chăng?”
“Oành!…Oành!”…Những
quả đạn pháo đầu tiên của pháo binh ta nổ dòn tan ngay trước mặt mũi phòng ngự
của chúng tôi, đạn nổ đúng đội hình địch, đất đá, cùng thân xác quân thù bay tứ
tung.
Thằng Mạnh gọi:“Anh nghe máy!"…
- “A lô !”Tiếng đầu máy bên kia là của
tham mưu trưởng Cây: “Cậu quan sát điểm nổ báo cáo!”…
- “Dạ! Báo cáo tham mưu trưởng, ngay loạt đầu tiên đã trúng đội hình
địch. Xin thủtrưởng nâng tầm lên 15 độ, sang phải sang trái 30-0”…
-“Nâng
thế, bộ đội có an toàn không? ”
-“Báo
cáo! An toàn ạ”…
-“Được!
À thằng Cảnh đâu?”
-
“Dạ ! Báo cáo ! Anh Cảnh sang trực tiếp chỉ huy mũi bên phải E2, chặn địch từ
300 đánh lên, do anh Lộc chỉ huy đang cần chi viện .“
Tham mưu trưởng Cây không nói thêm câu
nào và cúp máy…Pháo binh ta cấp tập
dội đạn xuống đầu quân thù, có nhiều quả nổ gần sát thành hào của chúng
tôi. Ép mình vào bờ hào quan sát, tôi hô to: “Anh em ! Không dùng hỏa lực ,dùng AK và lựu đạn tiêu diệt địch!“
Tôi nhìn thấy ngay mép thành hào đã có
mấy tên lóp ngóp vượt qua làn đạn pháo, chuẩn bì tiếp cận vào thành hào của
ta…Những loạt đạn tiểu liên AK cùng những trái lựu đạn từ trong chiến hào tung
ra, hất ngã ngửa lũ khốn kiếp ngoan cố xông lên…Sau gần 30 phút bị pháo ta chùm
lên đầu, bọn địch có vẻ đã chùn bước, chúng lùi dần về đường hào dưới chân A5. Tôi
hô to: “Không được ai đuổi theo! Tất cả ở
lại công sự“!
Rồi tôi bảo anh em tranh thủ khẩn trương
khôi phục lại hầm hào, tôi lướt nhanh trong đoạn giao thông hào, đảo mắt nhìn
qua xem đạn dược thế nào? Tôi chợt nhìn thấy thằng Vân (nó bị thương từ sáng)
nằm co quắp trong ngách khe đá, tôi vỗ nhẹ vào vai nó, nó khẽ mở mắt thều thào
nói: “Em chết mất ”.Tôi an ủi động
viên nó và bảo nó cố gắng rồi sẽ có vận tải vào đưa ra…
Tình hình chúng tôi vẫn còn lại cả tôi là
14 anh em, ngoài Vân bị thương nặng, chúng tôi không có ai bị mất sức chiến
đấu. Còn 13 anh em, mặt mũi hốc hác, bơ phờ, quần áo rách tả tơi, nhiều anh em
bị xây xát, máu thấm rỉ ra loang lổ quần áo…
Đạn dược lúc này là mối quan tâm lớn
nhất? Nếu địch tiếp tục tấn công thì số đạn dược ít ỏi còn lại này sẽ không đủ
cầm cự…Tôi điện đàm để xin thêm chi viện đạn dược và chuyển thương binh về
tuyến sau.
Ở đầu dây bên E giọng trầm, ấm áp của
Tham mưu trưởng Bùi Minh Đệ vang lên: “Ngọc
à”! “Vâng em Ngọc C6 đây!” Tôi
báo cáo nhanh về tình hình với anh xong và đề đạt nguyện vọng, thì được anh cho
biết: Tình hình toàn mặt trận tới lúc này là rất căng thẳng; Vận tải không vào
được vì pháo địch dội hủy diệt lên toàn mặt trận. Riêng tại E5 nơi đại đội
trưởng C5 Thái Khắc Ba chỉ huy có nguy cơ không giữ được, quân số còn quá ít mà
đường vào không vào nổi; đồng chí Ba chỉ huy bị thương nặng đang tìm cách đưa
ra...
Bên mũi của Lộc và anh Cảnh tăng cường
đang bị mất liên lạc, không biết thế nào? Chỉ thấy tiếng súng nổ giao tranh mũi
đó đang rất ác liệt. Cuối cùng anh chỉ còn nói trong giọng nói tỏ vẻ thất vọng
là động viên anh em tự mình cố gắng!
Lúc này đã là gần 12 h trưa ngày 28 tết
1985!
Quay lại, tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh để trấn
an tư tưởng cho anh em, tôi bảo anh em ai còn lương khô thì chia nhau ăn một tí
cho đỡ đói, rồi định tranh thủ ít phút hiếm hoi ngớt tiếng pháo, cắt cử người
xuống trước tiền duyên thu nhặt ít vũ khí… Bỗng
chốc có tiếng thằng Tuyến hô to: “Địch
tràn lên đông quá!“
Tôi nhổm lên thành hào quan sát, rồi lao
ngay tới máy điện đàm cho tham mưu trưởng trung đoàn Bùi Minh Đệ, để được trợ
giúp của pháo binh ngay từ xa, vì tình hình đạn dược của chúng tôi đã cạn rồi. Ngay lâp tức tiếng pháo của ta
lại dội trúng đội hình địch. Chưa kịp vui thì đoành...đoành…cùng tiếng lựu
đạn nổ ngay vào mặt thành hào của chúng tôi.
Trong giây lát định thần tôi đã
nhận ra, địch từ hướng tây 300, chúng cho một mũi thọc sâu đánh vào sườn chúng
tôi. “Tại sao! hướng này của anh Lộc lại được cả anh Cảnh chi viện nữa, sao
địch vẫn lên được?”
Trong lúc cùng anh em bắn trả địch, tôi
vẫn kịp suy nghĩ và phán đoán:“Vậy là bên hướng này lúc nãy Tham mưu trưởng
Bùi Minh Đệ nói đang mất liên lạc là thế này đây “!Tôi hô to như quát trong
tiếng pháo đạn:“Anh em! Cố thủ! Địch đã
phá được hướng của anh Lộc rồi!“
Tình hình căng thẳng quá, mà chỉ bản thân
tôi là người biết duy nhất trong nhóm này. Vì vậy, tôi càng tỏ rõ cứng
rắn, để anh em không ai biết là đã nguy cấp mà ảnh hưởng tới sức chiến đấu. Vừa gào thét anh em bắn, tôi vừa vận động
thoăn thoắt trong chiến hào, vừa bắn vừa ném lựu đạn để tạo cảm giác thấy quân
ta rất đông…
Qua một hồi giao tranh, cuối cùng thì
chúng tôi cũng đẩy lùi được địch ra xa công sự của chúng tôi. Vì quá bất ngờ,
nên chúng tôi đã bị thiệt hại mất sức chiến đấu, bị thương thêm 5 đồng chí. Ngay lập tức tôi chỉ giữ lại đồng chí Mạnh
thông tin ở lại chiến hào, còn lại điều 6 anh em dìu, cõng 6 anh em bị thương
về khu vực hang động để tạm anh em thương binh tại đó. Sau đó, 6 anh em
còn sức chiến đấu lại quay lại đây để tiếp tục chiến đấu…
Lúc này phía trước khu tiền duyên phòng
ngự của chúng tôi, tuy bị pháo của ta đang trùm lên đầu, nhưng chúng vẫn xua
hết tốp này đến tốp khác xông lên. Có những tên đã vượt được qua tầm pháo của
ta đang bò hướng lên gần tới công sự phòng ngự của chúng tôi...
14 h chiều ngày 28
tết
Sáu anh em đưa thương binh về hang động đang lần mò quay trở
lại chiến hào. Tốp đi đầu có thằng Tuyến, nó lao xồng xộc đến thẳng chỗ tôi,
một thoáng giật mình và suy nghĩ phản ứng: “Hay chúng nó bị phục kích“!
Thằng Tuyến hổn hển nói trong hơi thở gấp gáp: “Anh ơi ! Sống rồi !.. Tôi nói to: “Sống
gì? Nói nhanh lên!”
-“Chúng em đang
lần mò lên cửa hang động, thì lại rất may phát hiện ra một hang mới“!
Tôi quát:
-Ở chỗ nào! Anh em
thương binh chúng mày để đâu?
Vẻ mặt nó chùng lại, có vẻ hơi sợ:
-“Chúng em dìu hết vào
hang mới rồi“!
Lúc này mấy anh em ở tốp sau cũng về tới nơi…Tôi bảo: “Tuyến canh chừng bọn chúng.” Và tôi khẽ gạt nó ra để tôi hỏi mấy
anh em về sau xem thế nào. Anh em đều
nói trong vui mừng như thằng Tuyến đã nói. Tôi bảo anh em ở lại coi chừng bọn
địch, nếu thấy bọn chúng tới sát mép hào của mình thì hãy nổ súng, nhưng nhớ
tiết kiệm đạn.
Tôi bảo thằng Kết dẫn tôi về chỗ đó xem thế nào, vì tôi cũng
chưa biết nơi đây ra sao mà anh em lại để 6 anh em thương binh nằm đấy. Lần mò ven theo mép núi đá của E4, đến
sườn nam – tây nam của E2, leo lên 3/4 của E2 nó dẫn tôi tới một vách đá của
E2, lách người vào bên trong một hốc đá. Tôi
thật bất ngờ, trước mắt tôi là một hang động, cửa hang hình vòm, cao khoảng
1,2m, mặt hang hướng theo hướng nam - tây nam (soi gương vào sườn đông nam của
E1 ).
Phía ngoài của hang bị che khuất bởi những ụ đá tai mèo. Từ
vị trí này, kéo thẳng xuống dưới chân khoảng 13 - 15 m là vị trí sáng hôm đầu,
27 tết đánh E2 nơi thằng Kết và thằng Danh định đánh thốc lên đỉnh E2 nhưng bị
dính hỏa lực, bỏ lại thằng Danh nằm lại đây.
Thằng Kết dẫn tôi vào hang, nhìn thấy anh em đang ngồi tựa
lưng vào hang, mặt hướng ra ngoài, nhìn thấy tôi anh em gật đầu, tôi hỏi thăm
anh em xong và dặn anh em: “Nếu ai
mệt quá cứ nằm nghỉ, ai còn cố gắng được thì cầm súng ngồi canh cho anh em mệt
nằm nghỉ.”
Tôi đảo mắt quan sát trong hang, nó cũng tương đối rộng
khoảng 3,5- 4 mét vuông, cũng có thể chứa được 7 - 8 người. Tôi nói với Kết:
-“Thế này thì ổn
rồi, cứ để anh em nằm đây tốt hơn nằm trên động “…
Chúng tôi quay ra, đến cửa như sực nhớ ra…Tôi hỏi Kết:
- “Mày đã mò
xuống chỗ thằng Danh nằm chưa?” Nó nói: “Em tìm xung quanh rồi mà chẳng thấy nó đâu? Đá ở quanh đây bị pháo bắn
đã trở thành vôi bột rồi“…
Tôi không nói gì, nhưng trong lòng tôi nỗi đau dâng lên
nghèn nghẹn! Tôi đoán có lẽ đạn pháo hất nó đi mất rồi! Hai anh em tôi xách
súng, luồn lách các khe đá để về chiến hào cùng anh em chiến đấu. Vừa ra khỏi
chân E2 được vài mét thì thấy bên hướng của anh Cảnh và anh Lộc tiếng súng bộ
binh nổ nhiều và gần mình quá, tôi bảo với Kết:
-“Khả năng bên mình
địch chưa lên được tới nơi? Vì chưa thấy tiếng súng của anh em nổ.Ta tạt sang
hướng này xem sao? Vì thấy tiếng súng gần quá rồi “…
Chúng
tôi lại lần mò đi sang hướng này, đi được khoảng 20 m thì nhìn thấy anh Cảnh
cùng một đồng chí nữa vừa bắn vừa lùi dần về chỗ chúng tôi. Tôi bảo Kết đang
cầm khẩu M 79 lao sang ụ đá bên phải, còn tôi cầm AK lao sang ụ đá bên trái.
Khi hai anh em anh Cảnh lùi xuống chỗ chúng tôi, nhìn thấy anh, tôi ra hiệu cho
hai anh em anh cứ vừa bắn vừa lùi tiếp quá về sau chỗ tôi và Kết đang nằm phục.
Toán
địch không hề phát hiện ra chúng tôi vẫn vừa bắn vừa đuổi theo anh Cảnh. Khi
chúng đã sát gần chúng tôi chừng 5 m, tôi tung liền mấy quả lựu đạn, đồng thời
hô Kết nổ súng cùng hai anh em anh Cảnh xung phong. Địch bị bất ngờ không kip
trở tay, bỏ lại tại trận 6-7 xác còn 4 thằng cắm cổ chạy. Tôi lao đuổi theo
tung chặn đầu chúng một quả lựu đạn, chúng ngã sấp xuống và không thoát khỏi
họng súng của anh Cảnh đang lao lên…
Bốn anh em tôi nhanh chóng rút về hướng chiến hào A5. Vừa đi
chúng tôi vừa chuyện trò. Nghe anh nói bên 400 chúng đánh mạnh lên E5, hình như
bên đó mất rồi, vì vậy bọn địch bên cao điểm 300 được lợi thế tấn công mạnh vào
mũi của Lộc. Lúc còn ba anh em, anh Cảnh sang chi viện thì bên đó đã yếu lắm
rồi, anh xốc lại đội hình chống trả chúng, nhưng vì chúng tụ được cả hướng cao
điểm 400 vào nên mũi này không đủ sức kháng cự…
Tôi hỏi: “Sao anh
không cho anh em rút về hang động cố thủ?” Anh bảo:“Không kịp nữa rồi, cả thằng Lộc là 12 thằng cộng với 3 anh em tao là 15
thì 3 thằng hy sinh ngay lúc đầu; cùng 5 thằng bị thương nhưng vẫn cố chống
trả. Đến lúc Lộc hy sinh thì hai thằng nữa bị thương, còn lại có 4 anh em còn
khỏe chống cự. Bên cạnh đó, 5 anh em bị thương lúc đầu thì 4 hy sinh còn một
cậu không kịp rút, khi nó tràn lên, 4 anh em tao vừa đánh vừa rút lên tới đây
gặp được chúng mày thì còn hai đấy thôi”…
Tôi hỏi:“Sao anh không
gọi pháo?” Anh bảo:”Thằng thông tin đi với tao hy sinh ngay lúc
đầu. Còn thằng thông tin đi với Lộc thì bị thương, máy của nó bắn đi đâu mất,
đến khi nó bò tới chỗ tao, quay máy chỗ tao thì máy không hoạt động được. Còn
cậu truyền đạt thì mày biết đấy, pháo mịt mù làm sao mà đi được?“
Tôi với anh vừa bò vừa thở dài ngao ngán…Về tới chỗ anh em, nhanh chóng hỏi han anh
em và quan sát địch, thấy bọn chúng không dám lên trên này. Chúng vẫn bám vào
các đoạn hào phía A5 cố thủ và bắn lên vách núi đá bên trên công sự của ta. Tất
cả anh em vẫn an toàn ! Đến bây
giờ, cả bên tôi và hai anh em bên anh Cảnh nữa chỉ còn 10 anh em.Tôi bảo anh
điện đàm về trung đoàn, báo cáo tình hình. Nói chuyện xong với trung đoàn, anh
quay ra nói với chúng tôi:
-“Bên E5 sau khi
đồng chí Thái Khắc Ba bị thương nặng, cùng với một nửa quân số thương vong và
hy sinh, số còn lại do đồng chí trung đội trưởng Nguyễn Viết Ninh chỉ
huy. Đến khi Ninh bị thương vào bụng vào ngực vẫn cùng số ít ỏi anh em đẩy lui
6 đợt tấn công của địch. Song vì chúng từ hướng cao điểm 400 kết hợp bên cao
điểm 300 gộp lại, kéo nhau lên đông quá anh em bên đó không trụ vững nên bọn
địch đã lấy mất E5, còn Ninh được anh em dìu về đến chốt phong ngự thì cũng hy
sinh rồi!”
Tôi hỏi anh Cảnh:
-“Vậy bây giờ anh tính
sao? Tất cả C5 và C6 còn lại đúng 10 anh em? Còn 6 anh em bị thương đã được đưa
về vị trí an toàn“?
Anh hỏi:
-“Đưa về hang động“?
Tôi nói: “Không phải
động trên kia đâu, chúng tôi mới tìm ra được một hang khá “bí mật“.”
Anh nghe xong cũng có vẻ yên tâm hơn. Bỗng địch từ phía trong, nơi chỗ hướng
của Lộc (đã hy sinh) chốt giữ bắn xối xả về hướng chúng tôi, tôi vội vàng hô:“Anh em nằm xuống“!
Chúng tôi chống trả địch rất quyết liệt, buộc chúng phải lùi
lại hướng 300 và xa dần công sự phòng ngự của chúng tôi.Tôi với anh Cảnh
bàn bạc nhanh rồi chia đôi đội hình, một mũi bên ngoài này do anh Cảnh canh
chừng địch đánh lên, một mũi do tôi chỉ huy lùi vào trong đánh địch từ 300 tập
hậu chúng tôi. Bấy giờ nhìn đồng hồ đã là 16 h 10 phút chiều ngày 28 tết…
Những tia nắng cuối cùng cũng đã chìm xuống dưới các ngọn
núi đá, trời cũng đã buông sương muối, bụng đói, người thấy bắt đầu rét...Bên
ngoài pháo ta cũng đã bắn hạn chế và cầm chừng? Pháo địch cũng vậy? Chúng cũng
chỉ bắn chặn đường tiếp viện của ta cầm chừng. Đúng như chúng tôi phán đoán: ở
hướng chính diện, do pháo ta áp chế chúng không dám lên, do vậy chúng đã dùng
lực lượng khá đông bên E5 và 300 đánh tập hậu chúng tôi.
Lại
một cuộc giao tranh ác liệt xảy ra, tôi gọi anh Cảnh xin pháo cấp tập vào 300,
lập tức pháo ta phát hỏa cùng chúng tôi đẩy lùi cuộc tấn công lúc 16 h 30 đến
20 h mới kết thúc.Thằng Tuyến hy sinh, thằng Dũng, thằng Ất bị thương còn lại 7
anh em tôi người ngợm be bét máu, tả tơi phờ phạc…anh em dìu nhau...Còn tôi vác
thằng Tuyến rút nốt lên hang...
Về tới hang đã là 21 h, tôi đặt Tuyến nằm
cạnh ụ đá ngoài cửa, còn anh em thương binh tôi bảo anh em đưa hết vào hang,
tôi nói với anh em:“Hang chật, chỉ ưu
tiên thương binh, còn tất cả anh em ta ra ngoài cửa hang nghỉ tạm“…
Ngồi tựa lưng vào ụ đá nơi thằng Tuyến
đang nằm yên nghỉ, đại đội trưởng Cảnh nối máy điện đàm với Sở chỉ huy trung
đoàn. Còn tôi đứng trong cửa hang động viên anh em thương binh. Nhìn anh em,
thật sự trong lòng đau buốt quá. Anh em đau đớn vẫn nghiến răng chịu đựng,
không một tiếng kêu rên, toàn bộ khuôn mặt hơn chục anh em lem luốc, hốc hác,
quần áo rách tả tơi, máu mê dính bê bét khắp người….
Tôi nói: “Anh em nào còn giữ được lương khô thì bỏ ra chia nhau ăn nốt đi”…
Thằng Kết nói:“Hết sạch rồi anh ạ ! Nhưng
đói , rét thì không sợ. Còn bây giờ thì khát quá!“Nghe thấy nó
nói “khát” tôi cũng thấy thèm nước
quá! Rồi bên trong có tiếng ai đó
vọng ra “Nước! …Nước! …” Vâng! anh em thương binh, họ đang mất
máu,vì vậy họ đang vô cùng thèm nước..
Tôi nói vọng vào trong:
-“
Anh em gắng chịu, tí nữa sẽ có vận tải đem nước vào cho anh em”.
Có tiếng anh Cảnh gọi tôi ra…Anh bảo:
tình hình anh Bùi Minh Đệ cho biết là ở ngoài này pháo địch bắn rất dữ suốt từ
ngã ba Thanh Thủy vào tận cửa hang Làng Lò. Cả trên vị trí ém quân của D3 vận
tải và C7 + D1 phòng ngự, E đang theo sát diễn biến, nếu hở ra là cho vận tải
vào ngay...
Còn qua nắm bắt tình hình thì anh sẽ cho
toàn bộ C 7 vào chi viện (khoảng 35 đồng chí). Bằng mọi cách phải cố gắng giữ
cho được E2. Sau đó hỗ trợ bịt hướng 300 để một C của D1 vào lấy lại E5.
Cũng ngay trong đêm nay 2 đại đội còn lại
của D1 sẽ thay E153 đánh lại và giữ E1 và E4. Động viên anh em, vận tải sẽ cố
gắng tiếp cận được ít giờ nữa, còn pháo binh của trên cũng hạ quyết tâm chi
viện bắn tối đa cho trận này...Lúc này kim đồng hồ đã chỉ sang giờ thứ 23. Vậy
mà vận tải vẫn chưa vào được.Tôi bàn
với anh Cảnh: hay là ta chia nhau đưa thương binh ra, chứ để lâu sợ anh em
không đủ sức chịu đựng. Nhưng anh không đồng ý vì nguy hiểm lắm…Bỗng tôi phát
hiện tiếng động, anh Cảnh bảo vận tải họ lên đấy, mật khẩu vẫn như cũ:
-“Vận
tải làm sao mà luồn vào trong này để đi ngược hả”? Vừa suy nghĩ tôi
vừa bò ra quan sát. Tôi bò lùi về bảo:
-“Anh
Cảnh ơi, thám báo biệt kích đấy, không phải vận tải của mình đâu!” Nhanh chóng
triển khai chiến đấu ngay…7 anh em còn lại chia nhau rời cửa hang,ép mình vào
các ụ đá bên ngoài cửa hang.”
Tôi mắt như dán vào bọn địch, quan sát
chúng di chuyển từng bước lên cửa vòm động (trên đầu của hang dưới này, hai
hang quay lưng vào nhau).Tôi nói khẽ với anh Cảnh:“Bí mật nằm im, không được nổ súng khi chưa
bị lộ“. Rồi tôi nhẹ nhàng, trườn, bò, lết qua các khe đá, đến ra hiệu
cho từng đồng chí: “Giữ bí mật, không
được nổ súng khi chưa có lệnh.” Vì trong tay chúng tôi lúc này không còn
một quả đạn B nào ngoài một ít đạn M cùng số ít lựu đạn, giữ bên mình để phòng thân
cùng vài băng đạn tiểu liên AK…
Màn đêm tối đen, chốc chốc lại bừng sáng
bởi ánh sáng của pháo sáng, xa xa ánh chớp lập lòe của đạn pháo nổ.Trong
khoảng tĩnh lặng đến rợn người, tất cả chúng tôi như nín thở, chỉ còn nghe
tiếng sột soạt của chân người, có lúc có tiếng xì xồ của bọn chúng mà chúng tôi
không hiểu chúng nói gì với nhau…Tôi nhìn đồng hồ kim đã chỉ sang 0h20 phút
ngày 29 tết.
Bỗng có tiếng động phía dưới chân của E2
cùng hướng của chúng tôi, cách chúng tôi khoảng 20-25m, tôi dán mắt về hướng
dưới đó, trong ánh sáng lòe của pháo sáng, tôi thoáng nhìn thấy bóng người. Tôi
đánh động cho anh em chú ý cả phía dưới, rồi tôi lại bò tới chỗ anh Cảnh, ra
hiệu cho anh, nhưng anh cũng đã biết và đang dán mắt theo dõi…
Oành…Oành...tiếng nổ đanh tai cùng cuộn
lửa về phía ấy, rồi có vài tiếng AK bắn vọt qua đầu chúng tôi lên đỉnh E2.“Thôi chết mẹ rồi, vận tải của ta bị bọn
chúng phục rồi!“Lập tức tôi tung lựu đạn lên đỉnh E2 nơi bọn chúng đang ở
trên, rồi hô bắn. Anh Cảnh thét lớn
xuống phía dưới:“Anh em vận tải! Chọn vị
trí ẩn nấp, địch đang ở trên đỉnh đấy!”
Một cuộc giao tranh cục bộ xảy ra trong
đêm tối. Chúng vẫn nã đạn xuống dưới chỗ anh em vận tải, còn chúng tôi tản ra
hai phía mỏm đá trên đỉnh E2 đánh vòng vào. Tôi
thấy mát lạnh cánh tay trái rồi không cầm nổi ốp lát súng AK, lúc này thằng
Hùng đang bám sát bên cạnh tôi, tôi nói:
- “Hùng
bắn đi, anh bị thương rồi!” Tôi thả khẩu AK xuống, tay phải thò xuống thắt
lưng giật lựu đạn đưa vào miệng cắn chốt rồi ném vào phía địch. Trong ánh chớp
lửa của lựu đạn, tôi nhìn thấy bọn chúng đang tháo chạy xuống hướng 300.Thừa
cơ, anh em tôi xông lên tới của hang động.Tôi lại rút lựu đạn thả xuống hang
động, lựu đạn nổ, tôi quan sát và đoán khả năng trong hang không có địch.Vội vàng anh em tôi ra hiệu cho nhau quay
xuống hang dưới. Lúc này anh Cảnh phát hiện ra tôi bị thương cánh tai trái, vội
vàng anh xé vỏ áo bông đang mặc trên người anh băng cho tôi, anh bảo:
-“Mày
bị thương rồi ở lại đây. Để tao cùng anh em xuống phía dưới ra sao!” Anh
dẫn theo 4 đồng chí đi cùng còn lại tôi với thằng Mạnh thông tin ở lại cửa
hang. Gần nửa tiếng sau, cả tốp của anh lóp ngóp bò lên chỗ tôi, mang theo ba
bốn ba lô phồng căng cùng hai đồng chí vận tải. Chúng tôi chuyện trò to nhỏ bên
nhau, còn phía trong anh em đang truyền cho nhau can nước cùng những bọc cơm
nắm. Thằng Hùng đưa tôi nắm cơm
bảo: “Anh ăn đi!”. Tôi lắc đầu bảo
nó:“Cho anh ngụm nước.”…
Thành thật bụng tôi cũng đang đói, nhưng
vì thấy hai anh em vận tải nói đi từ xẩm tối, từ hang Làng Lò, đoàn gồm 6 anh
em, một người bị dính pháo ngay sau khi vừa ở suối cụt lên, còn 5 anh em lần mò
vào đến chân E1 thì hai người hy sinh vì trúng pháo địch. Còn ba anh em vẫn bò
vào tiếp, lại còn mang thêm một cái ba lô của đồng đội bỏ lại.
Vào đến chân E2, do mang nặng lại đã mệt
nên trượt chân ngã gây ra tiếng động và bị chúng bắn vào đội hình hy sinh mất
một còn về tới đây được có hai anh em cùng 4 ba lô hàng…Nên tôi cũng chẳng buồn
ăn…Anh Cảnh đang ngồi điện đàm với chỉ huy trung đoàn, tôi cũng nói chuyện hỏi
han anh em vận tải tình hình ngoài ấy …
2
h sáng ngày 29 Tết !
Bên trong hang, anh em cũng đang tranh
thủ chợp mắt. Bên ngoài cửa, hai anh
em vận tải cũng đang tháo dỡ hàng trong ba lô ra, đứng ép bên mỏm đá là thằng
Hùng đang đứng canh gác. Tôi khẽ gọi:
- “Hùng! em vào nghỉ đi cứ để anh ngồi đây quan sát là được rồi.”Hùng
cũng quá mệt, nó quay vào phía trong hang.
Điện đàm xong, anh Cảnh ra ngồi cạnh tôi,
hai anh em nói chuyện. Qua anh, tôi hiểu các anh ở ngoài rất lo cho chúng tôi,
nhưng lực bất tòng tâm, địch khống chế mạnh quá, khiến anh em D3 vận tải bị
thương vong và hy sinh mất mát quá lớn…
Anh chuyển sang nhiệm vụ mà anh vừa nhận
với trung đoàn: Địch đang có ý định mở rộng vùng xâm chiếm, vì vậy chúng tăng
cường pháo binh bắn rải khắp toàn tuyến, từ ngoài Thanh Thủy vào tới 1100.
Để lấy lại thế chủ động, trung đoàn sẽ
đưa vào cho chúng ta toàn bộ quân của C7. Quyết tâm giữ bằng được E2. Đúng 3 h
sáng, pháo binh chúng ta sẽ tổng lực áp chế và tiêu diệt các trận địa pháo của
địch, để tạo cho C7 cùng vận tải D3 tiếp cận vào được với anh em C6.Sau đó đến
5h thì pháo sẽ chùm lên E5-E4-E1-300-400. Đến 6 h 30 toàn bộ D1 được tung vào
chiếm lĩnh E5 - E4 - E1. Bên 400, toàn bộ lực lượng của D8-E149 được tung
vào lấy lại toàn bộ 400…
Tôi nghe xong chợt nhìn đồng hồ đã là 2
h50 phút…Đúng theo hợp đồng, bầu trời đen
tối bỗng như bừng sáng bởi ánh chớp lửa của đạn pháo, tiếng kêu rít, gầm rú,
như xé toác cả bầu trời, mặt đất rung lên như động đất…Anh em thương binh trong
hang không ai nằm nổi, tất cả đều ngồi dậy mắt hướng ra cửa hang. Thấy vậy tôi
nói vọng vào:
-“Pháo của ta bắn đó, nhưng tất
cả anh em sãn sàng chiến đấu”.
Nhìn
anh em trong ánh sáng của lửa đạn tôi thấy ấm lòng! Không hiểu vì tôi trấn an
anh em bằng tiếng pháo của ta, hay sau ít phút được anh em vận tải tiếp thêm
sinh khí và được chợp mắt ít phút mà khuôn mặt anh em đã bừng tỉnh, tự tin và
có phần háo hức hơn.
Bên
ngoài cửa hang, anh Cảnh cũng đang dồn nốt mấy anh em bên ngoài vào sát trong
cửa hang. Thấy vậy, tôi lùi ra ngoài nhường chỗ cho anh em vì hang chật quá.Gần
một giờ pháo binh hai bên đấu nhau, pháo quân địch có vẻ bắt đầu bị pháo binh
Việt Nam bắt phải câm họng. Nhưng theo hợp đồng tác chiến, pháo binh của ta vẫn
tiếp tục nghiền nát chúng trong vòng hơn một tiếng nữa.
Ngồi
ép mình bên các ụ đá ngoài cửa hang, tay lăm lăm súng, mắt quan sát mà trong
lòng anh em tôi rạo rực niềm tin. Chiếc máy điện đàm có tín hiệu, thằng Mạnh
thông tin gọi đại đội trưởng Cảnh nghe máy. Nghe xong anh Cảnh quay ra nói
với chúng tôi:
-“Trung đoàn báo cho chúng ta chuẩn bị đón
quân tiếp viện và vận tải, anh em đã lên đường được hơn 30 phút rồi”…Tất cả
chúng tôi nghe xong mà lòng ai cũng khấp khởi, chờ mong! Nhưng trong lòng tôi
lại có suy nghĩ: Thật xót xa cho cánh vận tải và cũng phải thừa nhận kính phục
họ. Họ còn khổ hơn vạn lần mình: mang vác nặng, đi trong lửa đạn pháo, không có
hầm hào che chở ẩn nấp, chấp nhận cái chết đến bất ngờ bất cứ lúc nào!
4h10
phút chúng tôi đã bắt được sóng của đoàn quân “cảmtử”. Đồng chí Cảnh ưu tiên
tôi ở lại cửa hang, còn anh dẫn theo thằng Kết và thằng Hùng rời hang “xuống núi” đón anh em…
Một
lúc sau, chúng tôi gặp nhau. Một không khí mà tôi nhớ như in hình ảnh trong
đầu, vậy mà tôi không biết dùng từ gì để diễn tả nổi cái cảm xúc lúc này!Trong
ánh sáng lập lòe của đạn pháo, chúng tôi như muốn vỡ òa, muốn nhảy vào ôm lấy
nhau như trong niềm vui chiến thắng, muốn tay bắt mặt mừng...Vậy mà không một
ai thò tay ra bắt, không một ai nhảy vào ôm nhau cho dù có đồng chí còn là đồng
hương của nhau. Chỉ có tiếng “mày còn sống à ?!”…Cùng với cái “đấm bụp” vào
người nhau? Bởi chúng tôi đã có quy ước riêng. Chúng tôi, ai cũng đều hiểu
cuộc chiến chưa kết thúc...
Cuộc
hội ngộ diễn ra chóng vánh. Cuộc chuyển giao vũ khí đạn dược, lương thực thuốc
men. Anh em mỗi người một chân một tay dìu anh em thương binh ra cáng. Anh Cảnh
đứng bên cạnh tôi nói nhỏ nhẹ trong nỗi buồn buồn:“Cậu bị thương rồi, tôi cho cậu về tuyến sau!” Tôi quát lên:“Thương đâu mà thương!” Rồi tôi nhảy
phốc ra sốc nách thằng Tuyến, kéo vào cáng...mồm vẫn lẩm bẩm: “Thế này mà bị thương à ?”
Tôi
vùng vằng xách súng đi lên cửa hang. Ở bên dưới cửa hang, đoàn anh em vận tải
rời xa dần, lầm lũi ẩn khuất trong bóng tối.Vội vàng nhanh chóng, đại đội
trưởng lên triển khai quân tăng viện C7…Chúng tôi tạm thời chia làm hai mũi,
trước mắt là để tránh pháo vì hang dưới này không đủ chỗ, sau đó phát triển
thành hai mũi tấn công và một tổ vừa chỉ huy vừa phòng ngự. Hang dưới này vẫn
do tôi đảm nhiệm cùng 16 anh em, chật chội như nêm nhưng vẫn phải cố gắng.
Mũi
thứ hai do anh Cảnh chỉ huy, cùng một đồng chí thiếu úy sĩ quan tên là Hải đang
là trung đội trưởng, dẫn số anh em còn lại là 21 đồng chí lên hang động
trên đỉnh E2.
5
h 05 phút, pháo binh của ta chuyển hướng. Tất cả mặt trận lại rung chuyển
dữ dội, những cột lửa cao như ngọn tre dựng đứng trên đỉnh E5 rồi nhanh
chóng lan tỏa khắp chiến trường. Suốt từ đỉnh 400 sang hướng 233 vòng về sau
lưng chúng tôi là 772 rồi đổ ầm ầm lên 300-A5 -E3-E4-E1.
Thậm
chí ngay cả E2 nơi chúng tôi đang chốt giữ, thỉnh thoảng cũng có quảđạn rơi
dưới chân của E2. Chúng tôi nhồi nhét nhau trong hang, cộng tiếng đạn pháo nổ
vang vọng đập vào thành đá như đang khoan vào tai chúng tôi, khiến tai ù đặc…
6
h 30 theo đúng kế hoạch, pháo binh ta lại chuyển ra xa đánh dập đầu những trận
địa pháo địch từ xa. Từ đó đã tạo điều kiện để 39 anh em chúng
tôi vùng lên, theo hai mũi xông thẳng lên E5, phối hợp cùng anh em D1 tiêu diệt
nốt những thằng còn ngoi ngóp trong mơ màng của khói bụi đất đá.
Bên
400, anh em D8 E149 cũng nhanh chóng làm chủ trận địa.Tiếng súng bộ binh ám
hiệu của ta bên E1-E4 cũng vang lên trên đỉnh. Niềm vui chiến thắng lộ rõ trên
khuôn mặt của tất cả anh em cán bộ chiến sĩ chúng tôi, như tiếp thêm cho chúng
tôi lòng tự tin và niềm tin chiến thắng! Nhưng với kinh nghiệm xương máu của
chiến trường đã dạy, cộng với tinh thần luôn cảnh giác cao trước âm mưu
thâm độc của kẻ thù. Tất cả chúng tôi không ai cần bảo ai, nhanh chóng khôi
phục hầm hào, phòng tuyến phòng ngự và tìm vị trí ẩn nấp an toàn chờ địch phản
đòn.
Đúng
như dự đoán, 8 h 40 phút sáng ngày 29 tết, địch điên cuồng dội đạn pháo xuống
toàn trận địa. Do anh em đã có cảnh giác cao nên đã về được các vị trí an toàn.
Hiệu suất chính xác của pháo địch đã bị pháo binh ta khống chế, không để chúng
tung hoành như trước nữa.
10h
những toán lính địch lại bị bọn chúng mang vào “tế lễ” cho pháo binh của ta.
Chúng biết độ chính xác của pháo binh Việt Nam đến mức không tưởng tượng được.
Nhưng chúng vẫn cố tình xua quân lên nướng. Trên các vị trí phòng thủ, anh em
bộ đội reo hò, hoan hô vang vọng một góc chiến trường.
Suốt
ngày 29 tết, chúng đã đẩy lên 6 đợt tấn công, nhưng đều bị thất bại.Đến đêm 29
tết, chúng cào cấu, cố đấm ăn xôi nã pháo ì ạch đến tận sáng ngày 30 tết.
Xẩm
tối 30 tết, tiếng súng trên toàn chiến trường im phăng phắc. Các tốp anh em vận
tải lại có mặt trên nóc các cao điểm, họ không phải mang nhiều đạn dược như mọi
ngày, ngược lại anh em thi nhau gùi nhiều lương thực, quà bánh tết lên tận nơi
cho anh em chúng tôi. Họ còn ở lại vui đùa, tâm sự cùng chúng tôi suốt đêm 30
tết.
P.N.Q
Nhận xét
Đăng nhận xét